Thầy Phạm Xuân Tám – Người học trò chưa từng rời xa mái trường xưa

Thầy Tám từng là học trò của Trường THPT số 1 Tư Nghĩa. Và giờ đây, thầy vẫn đang ở lại, vẫn đồng hành cùng mái trường ấy, không chỉ bằng vai trò của một người thầy, mà bằng tất cả sự gắn bó âm thầm của một người chưa từng thực sự rời đi.

Có lẽ không nhiều người biết, thầy chính là một phần ký ức của ngôi trường này, từ thuở còn là cậu học sinh áo trắng gầy gò, đi học bằng chiếc xe đạp cũ, ngồi ở dãy bàn cuối lớp, say sưa nghe giảng trong căn phòng tường quét vôi vàng nhạt. Tuổi học trò của thầy gắn liền với bụi phấn, tiếng trống trường, với những buổi học sớm mùa đông tay cóng, và những lần chộn rộn đứng trước bảng tên “danh sách học sinh được tuyên dương trước cờ”. Có cả niềm hãnh diện, lẫn những lần lặng lẽ lùi lại nhưng tất cả đều góp phần vun đắp nên một người thầy hôm nay: sâu lắng, kiên cường và luôn hướng về học trò.

Khi lựa chọn quay trở về, thầy không đơn thuần trở về với công việc. Thầy trở về với một lời hẹn không nói thành lời, lời hẹn với tuổi thơ, với sân trường cũ, với giấc mơ đứng trên bục giảng từng thắp lên từ ánh mắt một người thầy ngày xưa. Và bởi đã từng là học trò nơi đây, thầy thấu hiểu từng nhịp thở của trường, những điều cần gìn giữ, những điều cần thay đổi. Thầy đi qua bao nhiêu năm tháng, nhưng ánh nhìn dành cho trường thì chưa từng khác: vẫn là ánh nhìn của một người học trò cũ, đầy thương yêu và trân quý.

Có một điều khiến nhiều người, nhất là những thế hệ cũ, thấy gần gũi khi nhắc đến thầy Tám: đó là ở thầy thấp thoáng dáng dấp của thầy Huỳnh Ngọc Anh – vị hiệu trưởng từng để lại nhiều dấu ấn trong lòng thầy trò Tư Nghĩa 1. Cái điềm đạm trong cách nói, cái lặng lẽ mà vững vàng trong cách làm việc, cái tình cảm không phô trương mà sâu sắc trong cách quan tâm đến học trò, đồng nghiệp, tất cả khiến người ta đôi khi chợt thấy: “À, thầy Tám giống thầy Anh lắm!”. Có thể vì thầy từng là học trò dưới thời thầy Anh, đã học được những bài học lớn không ghi trong sách mà mang theo đến tận hôm nay.

Không quá nổi bật, không cần hào quang, thầy chọn cách âm thầm cống hiến. Là người đưa công nghệ số về với trường, là người luôn lắng nghe tiếng nói từ lớp học, từ từng giáo viên, từng học sinh. Nhưng sâu xa hơn tất cả những thành tựu ấy, điều khiến người ta nhớ về thầy, chính là sự tận tụy lặng lẽ của một người học trò chưa từng rời khỏi lớp học xưa.

Giữa sân trường rợp bóng cây, giữa những lớp học đổi thay từng ngày, có một điều vẫn ở lại như nền móng, đó là tấm lòng của thầy dành cho mái trường này. Mà cũng có thể nói, chính ngôi trường đã nuôi dưỡng nên một Phạm Xuân Tám của hôm nay, để rồi, bằng chính tình yêu học trò thủa nào, thầy tiếp tục nâng bước bao thế hệ học sinh khác đi qua con đường mà thầy từng đi.

“Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở

Khi ta đi, đất đã hoá tâm hồn”

(Chế Lan Viên)

“Nếu có thể ta hãy làm chiếc lá

Dẫu rơi về nguồn cội vẫn xanh tươi.”

(Hoàng Nhuận Cầm)

Bài viết gần đây

Có những chuyến trở về để giữ mãi những gì đã từng đẹp nhất.

Hơn một tuần nữa thôi, bước chân tôi sẽ lại đặt lên ngưỡng cổng Tư Nghĩa 1 –[…]

Gửi thầy cô ở phương xa…

Thầy cô kính yêu, Giờ này, có lẽ thầy cô đang ở một phương trời rất xa, xa[…]

Thầy Phạm Xuân Tám – Người học trò chưa từng rời xa mái trường xưa

Thầy Tám từng là học trò của Trường THPT số 1 Tư Nghĩa. Và giờ đây, thầy vẫn[…]