Thầy Bùi Nhật Tuấn – Hằng số vui vẻ trong phương trình ký ức 

Trong tập hợp những giáo viên đáng nhớ nhất, nếu phải chọn ra một “hằng số” không bao giờ thay đổi vừa dạy giỏi, vừa vui tính, vừa được học trò yêu quý bất chấp mọi thế hệ biến thiên thì cái tên hiện lên đầu tiên chắc chắn là: Thầy Bùi Nhật Tuấn, GV Toán, chuyên ngành “rượt đuổi học sinh bằng tình yêu và tốc độ”.

Từ dáng đi nhẹ như đạo hàm bậc một…

Nhìn thầy Tuấn bước vào lớp, người ngoài dễ nhầm tưởng đây là một thầy giáo… chuẩn mô hình thư thái: dáng đi khoan thai, ánh mắt dịu hiền, giọng nói trầm đều như hàm số mũ ổn định trên toàn miền xác định. Nhưng học trò thì biết: ẩn dưới biểu thức điềm tĩnh ấy là một hệ phương trình giàu năng lượng, sẵn sàng bung xòe bất cứ lúc nào với tốc độ của hàm số cấp số nhân.

Lúc bắt đầu tiết học, thầy nhẹ nhàng đưa ra đề bà, thoạt nghe như một lời mời gọi nhẹ nhàng từ “hàm số tình thương”. Nhưng chỉ vài phút sau, thầy lập tức bước vào chế độ tăng tốc: “Giải nhanh lên, đứa nào còn chưa ra kết quả là lát thầy hỏi đầu tiên”. Và thế là, bao học sinh phải vội vã tính toán như chạy đua cùng… thời gian và sinh mệnh.

Toán học với thầy Tuấn là cả một vũ trụ, không giới hạn, không khép kín, không ranh giới. Nhưng thầy luôn nhấn mạnh: trong bài toán đời người, tốc độ giải quyết và khả năng thích nghi chính là chìa khóa để tồn tại. Thầy rèn cho học sinh sự nhạy bén, kỷ luật và kỹ năng suy luận không chỉ để thi cử, mà để trưởng thành, để đứng vững trước những bài toán khó hơn phía ngoài cánh cổng trường.

…đến nụ cười “giá trị dương tuyệt đối” và tấm lòng không điều kiện

Thầy hiền. Hiền đến độ, bao trò tinh quái dám “leo đầu cởi cổ” thầy, rủ thầy chụp ảnh kiểu trò con nít, đặt biệt danh cho thầy, giả vờ quên làm bài để chọc thầy nói đi nói lại… Và thầy chẳng giận, chẳng mắng, chỉ cười. Một nụ cười mang giá trị tuyệt đối dương, không phụ thuộc vào x, không thay đổi theo n, chỉ đơn giản là nét cười của một người thầy tận tụy và bao dung.

Thầy dạy giỏi, điều ấy không cần dẫn chứng, vì bao thế hệ học trò đã thành đạt, tự tin, thành công đều từng kinh qua những năm tháng “bị thầy Tuấn rượt toán”. Nhưng có lẽ điều khiến thầy được thương nhất, chính là cách thầy truyền cảm hứng. Bài giảng của thầy không đơn thuần là lời giải, mà là cách mở ra lối đi, thắp lên sự tò mò, biến những con số khô khan thành một thế giới biết kể chuyện.

Thầy từng bảo:

“Toán học là vô biên. Nhưng đời người là có hạn. Biết nắm lấy giới hạn ấy mà học, mà làm, mà sống cho đáng, đó mới là bài toán khó nhất.”

Khi thầy về hưu, đồ thị ký ức học trò bỗng vọt đỉnh cực đại

Rồi đến một ngày, như định luật tuần hoàn của mọi giáo viên tận tụy, thầy rời bục giảng. Không còn những buổi lên lớp đều đặn, không còn tiếng thầy vang giữa hành lang dãy nhà cũ kỹ, không còn ánh mắt lấp lánh mỗi khi thầy ra đề “trắc nghiệm có phần gài bẫy”.

Nhưng thật lạ… Từ khi thầy nghỉ hưu, mức độ “gặp thầy” của học trò tăng lên đột biến như hàm số nghịch biến đổi hướng. Mỗi khi thầy xuất hiện dù chỉ là ngồi ở một góc quán cà phê quen thuộc, đi dạo ngang cổng trường cũ, hay “lỡ” đến dự họp lớp thì ngay lập tức, học trò xuất hiện từ mọi hướng, tụ về như các vector đồng quy, vây quanh thầy ríu rít.

Thầy không còn dạy, nhưng thầy chưa từng vắng mặt trong lòng học trò. Thầy không còn ra đề, nhưng ánh mắt thầy vẫn khiến bao người nhớ đến cảm giác “phải giải nhanh, suy nghĩ nhanh, sống nhanh và sống tốt”.

Và thầy vẫn là thầ, nụ cười ấy không khác gì ngày đầu, thậm chí còn sáng hơn, hứng khởi hơn, giàu năng lượng như chưa từng nghỉ hưu khỏi sứ mệnh gieo chữ và gieo yêu thương.

Bài toán về thầy: nghiệm đúng là lòng yêu kính

Nếu viết về thầy bằng ngôn ngữ Toán học, có thể ta sẽ có một công thức nho nhỏ như sau:

Thầy Tuấn = (Tình yêu Toán học + Tốc độ tư duy + Tấm lòng hiền hậu) × (Sự tận tụy)^n

Trong đó, n là số năm giảng dạy mà càng lớn, giá trị biểu thức ấy càng tiến về vô cực yêu thương.

Với học trò, thầy không phải là một ký ức “đã đóng ngoặc” mà là một biến số đặc biệt, luôn có mặt trong mọi phương trình cảm xúc, luôn là điểm hội tụ khi chúng ta tìm về.

Bởi vì trong bài toán cuộc đời, có những nghiệm không cần giải, “chỉ cần nhớ”. Và thầy mãi mãi là một trong những nghiệm như thế.

Nguồn Trang Chilli

Bài viết gần đây

GIẢI TENNIS CỰU HỌC SINH TƯ NGHĨA 1 – GẮN KẾT TỪ NHỮNG ĐƯỜNG BÓNG NGHĨA TÌNH

Nhân dịp hướng tới kỷ niệm 50 năm thành lập Trường THPT số 1 Tư Nghĩa (1975–2025), giải[…]

Thầy Thượng Văn Huệ – Lãng khách Pascal, soái ca một thời bảng trắng

Trong bộ nhớ chung của Trường THPT số 1 Tư Nghĩa, nơi lưu giữ những ký ức đẹp[…]

Thầy Trần Phong – “chàng trai” lãng tử trong làng Toán học

Nhắc đến thầy là nhắc đến một dáng hình phong trần, người mang nét liêu phong của kẻ[…]