Lặng lẽ một niềm vui mang tên Tư Nghĩa 1

Sau sự kiện 50 năm, ngôi trường Tư Nghĩa 1 như được phủ lên một tầng hào quang rực rỡ, không chỉ bởi ánh đèn sân khấu, mà còn bởi “cơn bão” lời khen ngợi từ bè bạn khắp nơi. Những câu nói nửa đùa nửa thật vang lên từ các trường bạn: “Trường mày làm hoành tráng quá!”, “Thuê ekip chuyên nghiệp hả?”, “Làm áp lực trường tao ghê luôn á!”… nghe vừa vui, vừa ấm lòng, như những đóa hoa xuân rực rỡ gửi về giữa mùa thu vàng của ngôi trường.

Những lời khen ấy không phải để chúng ta kiêu hãnh, mà như một tiếng vỗ vai dịu dàng, một lời khích lệ đầy yêu thương gửi đến từng thầy cô trong BGH, từng thành viên trong BTC, các nhóm hỗ trợ, truyền thông và tất nhiên gởi đến cả những CHS từ muôn nẻo đường đã trở về hay lặng thầm dõi theo.

Tự hào lắm chứ! Vì thành công của ngày hội không chỉ là vài giờ đồng hồ rộn ràng, không chỉ là ánh hào quang sân khấu, mà là kết tinh của tình yêu trường, của sự gắn bó keo sơn, của tinh thần trách nhiệm và những điều tử tế âm thầm. 50 năm không chỉ là một dấu mốc mà là một hành trình dựng xây, là minh chứng sống động cho sức mạnh đoàn kết, cho lòng thủy chung của biết bao thế hệ học trò đã đi qua mái trường này.

Và hơn cả niềm tự hào, là khát vọng được tiếp nối: để những em học sinh hôm nay, khi ngồi dưới hàng phượng thắm, có thể soi rọi vào quá khứ, nhận ra giá trị của những điều bền vững, để biết rằng: mình đang lớn lên trong một ngôi trường đầy yêu thương, nơi có bóng dáng những bậc đàn anh, đàn chị đã từng đi qua và để lại dấu chân rực rỡ.

…Và trong tất cả những điều ấy, có một cảm giác khó gọi thành tên, đó là “niềm vui lâng lâng” cứ len nhẹ vào tim. Lâng lâng vì thấy công sức của bao người được đơm hoa. Lâng lâng khi chứng kiến từng ánh mắt rạng rỡ, từng cái ôm thật chặt, từng tiếng gọi nhau giữa sân trường năm xưa vang lên như chưa từng có khoảng cách của thời gian. Lâng lâng vì những điều tử tế đã được trao đi và rồi âm thầm quay trở lại, dịu dàng mà đầy mãnh liệt.

Đó là thứ niềm vui không cần phô trương, chỉ cần nhìn nhau, mỉm cười, là thấy đủ đầy. Là cảm giác mà ta sẽ mang theo rất lâu sau ngày hội ấy như mang theo một chút nắng ấm của tháng Bảy, một chút thắm đỏ của hoa phượng cuối mùa, và một khoảng trời ký ức không thể nào quên mang tên Tư Nghĩa 1 – 50 năm yêu dấu.

Đã đóng bình luận

Bài viết gần đây

Ngỡ ngàng vì được trở về…

Chúng mình trở về mái trường xưa, không khoác lên mình chiếc áo của chức tước, địa vị,[…]

Lặng lẽ một niềm vui mang tên Tư Nghĩa 1

Sau sự kiện 50 năm, ngôi trường Tư Nghĩa 1 như được phủ lên một tầng hào quang[…]

Những tấm hình – từng thước phim lặng lẽ mà rộn ràng cảm xúc.

Có ai đó vừa lướt qua album hình đã nhắn một câu nhẹ tênh mà khiến tim người[…]