Cô Phạm Thị Kim Cúc – GV Sử – Ms “Lạnh lùng”

Nhìn bề ngoài, cô Kim Cúc có vẻ nghiêm khắc, đôi lúc còn hơi cứng nhắc, đặc biệt là trong những tiết học Lịch sử dài dằng dặc mà tụi học trò vẫn thường rỉ tai nhau là “thử thách sức bền”. Nhưng đằng sau vẻ nghiêm nghị ấy là một trái tim ấm áp và lặng lẽ yêu thương học trò theo một cách rất riêng, cách của những người không giỏi bộc lộ cảm xúc, nhưng luôn âm thầm quan tâm và dõi theo từng bước trưởng thành của học trò mình.

Bài giảng của cô lúc nào cũng đầy đủ, kỹ lưỡng, và rất chỉn chu. Dù biết rằng có hôm lớp im thin thít, có hôm rên rỉ vì “toàn năm với tháng, chiến dịch với hiệp định”, cô vẫn kiên nhẫn giảng từng phần, nhấn mạnh từng ý, như thể đang truyền lại những gì quý giá nhất mà lịch sử đã để lại. Có khi học trò “rắn mặt”, phản ứng lười biếng ra mặt, nhưng cô không nặng lời, chỉ lặp lại, chậm rãi, và mong một lúc nào đó tụi nhỏ chạm được vào chiều sâu của môn học mà cô yêu suốt bao năm gắn bó.

Cũng có những lần, học trò nghịch ngợm quá đà khiến cô giận đến mức… tím mặt, nói lắp bắp, đỏ cả tai. Những khoảnh khắc ấy, cả lớp vừa thương, vừa buồn cười, vì biết rằng bên trong lớp vỏ nghiêm khắc ấy, cô thật sự rất hiền. Cô không mắng mỏ nặng lời, không ghi sổ đầu bài hay báo giám thị, mà chỉ âm thầm buồn, một nỗi buồn của người thầy luôn muốn giữ gìn sự nề nếp, nhưng đôi khi lại không biết làm sao để nói cho học trò hiểu rằng: “cô thương”.

Cách cô Kim Cúc thể hiện tình cảm không phải bằng những lời ngọt ngào, không phải bằng những cái ôm hay những lời khen. Cô yêu thương học trò bằng ánh mắt, bằng sự nhắc nhở nhẹ nhàng, bằng cách luôn nhớ tên từng đứa, điểm từng lỗi sai trong bài kiểm tra mà chẳng bỏ sót câu nào. Tình cảm của cô là kiểu yêu thương giấu kín, kín đáo đến mức nếu không đủ tinh tế, bạn sẽ chẳng bao giờ nhận ra, nhưng một khi đã hiểu, bạn sẽ thấy đó là một tình cảm rất thật, rất sâu và rất đáng trân trọng.

Ms “Lạnh lùng”, người cô giáo dạy Sử với trái tim dịu dàng ẩn sau vẻ ngoài nghiêm khắc, có thể không phải là người được reo hò mỗi khi bước vào lớp, nhưng chắc chắn là người sẽ luôn được học trò nhớ mãi, như một phần ký ức nhẹ nhàng và đầy biết ơn trong hành trình trưởng thành của mỗi người.

Nguồn Trang Chilli

Bài viết gần đây

GIẢI TENNIS CỰU HỌC SINH TƯ NGHĨA 1 – GẮN KẾT TỪ NHỮNG ĐƯỜNG BÓNG NGHĨA TÌNH

Nhân dịp hướng tới kỷ niệm 50 năm thành lập Trường THPT số 1 Tư Nghĩa (1975–2025), giải[…]

Thầy Thượng Văn Huệ – Lãng khách Pascal, soái ca một thời bảng trắng

Trong bộ nhớ chung của Trường THPT số 1 Tư Nghĩa, nơi lưu giữ những ký ức đẹp[…]

Thầy Trần Phong – “chàng trai” lãng tử trong làng Toán học

Nhắc đến thầy là nhắc đến một dáng hình phong trần, người mang nét liêu phong của kẻ[…]