Nơi ký ức chưa bao giờ khép lại.

Nắng hanh hao trải nhẹ lên mái trường xưa, còn gió thì như trốn biệt, nhường chỗ cho không gian yên tĩnh của một cuộc hội ngộ đầy xúc động. Gặp lại thầy sau bao năm xa cách, ký ức một thời bỗng ùa về, rõ ràng như vừa mới hôm qua. Tiếng cười rôm rả vang lên giữa những người học trò năm ấy, mang theo dư âm trong trẻo của tuổi học trò vô tư, tinh nghịch.

Thầy Lâm Duy Kiệt - Giáo viên bộ môn Hóa trường THPT Số 1 Tư Nghĩa

Thầy Lâm Duy Kiệt – Giáo viên bộ môn Hóa trường THPT Số 1 Tư Nghĩa

Lạ thay, thầy vẫn còn rất trẻ trong tâm hồn, ánh mắt hiền hậu, nụ cười ấm áp như chưa từng có khoảng cách của thời gian. Câu chuyện giữa thầy trò cứ thế kéo dài, say sưa đến mức quên cả giờ phút đang lặng lẽ trôi qua ngoài kia.

Thầy ôn tồn kể chuyện, giọng nói trầm ấm như đưa cả bọn quay ngược dòng thời gian, về lại những ngày xưa thân thương, nơi hành lang lớp học vang vọng tiếng giảng bài và những ước mơ còn dang dở.

Thầy dạy Hóa, cái môn mà ngày xưa tụi mình vừa sợ vừa tò mò. Những phản ứng, những phương trình loằng ngoằng đôi khi làm cả lớp xoắn não, nhưng thầy luôn giảng bằng giọng trầm ấm, kiên nhẫn như thể đang kể chuyện đời. Có lúc, thầy nói vui: “Trong cuộc sống cũng cần chất xúc tác, như trong Hóa học vậy, không có nó, mọi thứ cứ trơ lì, chẳng đi đến đâu.” Giờ nghĩ lại mới thấy, thầy chính là chất xúc tác lặng lẽ trong cuộc đời tụi mình, âm thầm tạo ra những phản ứng đẹp đẽ, truyền cảm hứng, đánh thức đam mê, và đôi khi, chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng, đã khiến chúng mình thay đổi cả cách nhìn về thế giới. Những công thức Hóa học có thể quên, nhưng bài học làm người từ thầy thì vẫn còn mãi, chẳng bao giờ bay hơi.

Ngày xưa ấy, khi thầy mới về trường – ôi thôi, đúng là “một hiện tượng” khiến bao trái tim xôn xao. Tóc thầy xanh bóng, bước đi phong thái chẳng khác gì nam chính phim Hàn, còn áo sơ mi thì lúc nào cũng trắng tinh, phẳng phiu, làm bao ánh mắt ngưỡng mộ cứ thế dõi theo. Không chỉ tụi con gái nghiêng ngả, mà tụi con trai cũng âm thầm nể phục, cố gắng học giỏi Hóa để được thầy chú ý. Nhưng phía sau vẻ ngoài bảnh bao ấy là một thầy giáo đầy tâm huyết, luôn quan tâm từng đứa một, dù là đứa nghịch nhất lớp hay đứa hay quên vở. Để rồi giờ đây, khi gặp lại, vẫn là nụ cười ấy, ánh mắt ấy, khiến bao ký ức ùa về vừa ngượng ngùng, vừa thương mến, vừa biết ơn.

Ngoài sân, cánh phượng hồng bắt đầu rơi lác đác, tiếng ve râm ran gọi hè về. Cái ồn ả đặc trưng của mùa hè khiến lòng người bỗng chộn rộn lạ kỳ, nao nao đến khó tả. Lũ học trò năm nào giờ đã lớn khôn, cũng bỗng dưng xốn xang như thể tuổi 18 vừa chạm ngõ hôm qua. Có ánh mắt nào đó chợt xa xăm, như đang lặng lẽ nhìn lại chính mình của năm tháng cũ ngây ngô, đầy mơ mộng và nhiệt thành với từng trang vở, từng giờ kiểm tra, từng lần thầm thương trộm nhớ. Hè vẫn vậy, vẫn làm người ta vừa nhớ vừa thương, vừa muốn níu lại chút hồn nhiên năm nào chưa kịp nói lời tạm biệt.

Nụ cười thầy lúc nào cũng hiền hậu, vẫn ấm áp như thuở nào như chưa hề muốn khép lại ký ức xưa bao giờ. Dường như trong thầy, những mùa phượng nở, những tiếng ve ngân, những gương mặt học trò tinh nghịch vẫn còn nguyên vẹn, không hề phai nhòa theo năm tháng. Thầy nhìn chúng tôi, giờ đã là những người trưởng thành bằng ánh mắt bao dung, như vừa kể lại một câu chuyện cũ, vừa sống lại trong đó.

Khoảnh khắc ấy, ai cũng im lặng trong lòng một chút, như sợ bất kỳ lời nói nào cũng sẽ làm vỡ tan điều thiêng liêng ấy, thứ ký ức dịu dàng mang tên “thầy và trò”.

Tư Nghĩa, ngày tháng nhớ…

Bài viết gần đây

Nơi ký ức chưa bao giờ khép lại.

Nắng hanh hao trải nhẹ lên mái trường xưa, còn gió thì như trốn biệt, nhường chỗ cho[…]

Kỷ niệm ơi, có trở lại bao lần…

Chúng tôi là cựu học sinh khóa 1993–1996, những đứa trẻ lớn lên từ nghèo khó, tuổi thơ[…]

Bác sĩ Huỳnh Giới – Người học trò ưu tú của THPT Số 1 Tư Nghĩa

Trong suốt 50 năm xây dựng và phát triển, trường THPT số 1 Tư Nghĩa đã trở thành[…]